kim ngọc kỳ ngoại
Hôn nhân của Hà Hồ - Kim Lý vô cùng viên mãn. (Ảnh: FB Hồ Ngọc Hà) Còn nhớ trong ngày sinh nhật lần thứ 37 của Hồ Ngọc Hà, Kim Lý đã ngọt ngào gửi lời chúc rằng: "Chúc mừng sinh nhật vợ xinh đẹp của anh.Anh thích thức dậy bên cạnh em vào mỗi sáng và anh cảm thấy thật may mắn khi có em là người bạn
Hiện tôi đang không Kim Ngọc Mãn đường Là Gì và cũng đã tìm kiếm nhiều cách xử lý nhưng tôi muốn các chuyên gia, các bạn cho tôi một lời khuyên và cách xử lý phù hợp.
Charm Vàng 24K Kim Hợi mini là sản phẩm trang sức cao cấp bằng vàng nguyên chất 99,99%, có ý nghĩa phong thuỷ: nhận nhiều Tài Lộc, thêm Sung Túc. Nếu có bất kì điều gì thắc mắc, hãy liên hệ với chúng tôi theo hotline 19006889. Ở ngoại thành HCM và HN và các tỉnh khác:
Lam Tiểu Bố không ngừng rơi vãi xuất trận kỳ, lần lượt Đại Huyền tu sĩ liên minh quân Đại La Kim Tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tại Lục cấp liên hoàn Khốn Sát Tiên Trận phía dưới, những Đại La Kim Tiên này chỉ có thể dùng không đầu con ruồi hình dung.
Kim Ngọc Kỳ Ngoại. Chương 115. Kim Ngọc Kỳ Ngoại Chương 115: Kéo Tơ Bóc Kén. Chương trước Chương tiếp . Biên tập: Ginny. Thái hậu lần này đến thật sự chỉ đơn giản mang canh đến cho Cố Sâm, nhắc nhở hoàng đế chú ý long thể, đừng vất vả quá độ, gặp Diệp Trọng
harga paket tour padang 4 hari 3 malam. Biên tập mắt đã đến Trung thu, Trung thu năm đặc biệt hơn những năm trước, năm nay Khánh Tông đế thiết yến trong cung, kinh thành phàm là quan viên có chút thể diện đều có tên trong danh sách những người đến dự, trời chưa kịp tối hẳn các cung điện đã thắp lên đủ loại hoa đăng sắc màu rực rỡ, cung nhân tất bật tới lui, chưa tới giờ mà không khí đã náo nhiệt vô Nham Bách là trọng thần trong triều, Diệp gia hiển nhiên nằm trong nhóm người có mặt sớm nhất, nếu không nhỡ đâu Khánh Tông đế buồn miệng bâng quơ một câu “Diệp khanh đâu rồi?”, mà thừa tướng đại nhân lại không kịp có mặt để đáp “Có thần” thì đúng là sự tình đòi mạng, không một hoàng đế nào thích bị xem nhẹ, Khánh Tông đế cũng không ngoại hội được tổ chức ở điện Vạn Thịnh, quan viên dẫn theo gia quyến đến sớm được an bài nghỉ ngơi bên Thiên Điện, Diệp Nham Bách cũng thảnh thơi dắt hai cậu công tử nhà mình tới tìm chỗ ngồi xuống uống chén trà thơm, còn An Thị thì vừa nãy đã rẽ qua hậu cung một chuyến thứ An gia có một nữ tử dung mạo không tồi, mấy năm trước được hoàng đế nhìn trúng rồi nhét vào hậu cung, hiện là An tần của thánh thượng, tuy không được sủng nhưng mặt mũi nên có thì vẫn có, An Thị trước đó được mẫu thân ghé tai nhắc nhở, nhân dịp này bèn thuận đường sang thăm hỏi vài câu, xem như làm tròn cảm tình người đồng Nham Bách tay phải bế con trai nhỏ ngọc tuyết đáng yêu, tay trái dắt tay con trai lớn sớm đã nổi danh tài trí hơn người, vừa đặt chân vào điện ngay lập tức đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú nói ba năm trước tiểu công tử Diệp gia sinh non, tính mạng nguy kịch, cần một vị thuốc cứu mạng, là Thiên Sơn Tuyết Liên do Tây Vực tiến cống, nghe đâu loại dược này có thể khởi tử hồi sinh, trong tư khố của Khánh Tông đế cộng lại cũng chỉ vẻn vẹn ba gốc, quý hiếm còn hơn trân bảo, nào dễ dàng ban thưởng cho kẻ khác. Diệp tướng khi ấy vì cầu Khánh Tông đế ban cho một gốc Tuyết Liên đã quỳ trước ngự thư phòng một ngày một đêm, không ăn không ngủ, sau cùng đả động long tâm, được thánh thượng khai ân ban dược cho Diệp gia cứu mạng con trai ấy đang ngày hè tháng sáu oi bức, nếu cơ thể không khỏe thì một ngày một đêm không ăn không ngủ của Diệp tướng ngay cả mạng cũng khó giữ chứ nói chi đợi được đến lúc thánh thượng khai ân. Sau chuyện này, danh tiếng yêu con hơn mạng của Diệp tướng như cơn gió mùa hạ, lan khắp ngõ ngách kinh tiểu công tử được sủng lên tận trời kia từ khi sinh ra luôn dưỡng bệnh ở khuê phòng, rất khó diện kiến, lúc này lộ mặt, không cần nói cũng biết đã hút tới bao nhiêu ánh mắt hiếu Trọng Cẩm rúc trong lòng cha thiu thiu ngủ, hôm nay y mặc một bộ cẩm sam lam sắc bằng gấm thiêu vân văn như ý vừa được cắt may mấy hôm trước, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu rơi xuống đầu vai nhỏ, quả đầu be bé vì vài lần cựa người tìm vị trí an ổn mà nghiêng qua, lộ ra dúm tóc quăn vô cùng bắt mắt nằm ngay trên mắt bé con mơ màng ngập trong hơi nước, có lẽ vừa giật mình tỉnh ngủ, nắm tay nhỏ xíu bấu lấy ngực áo cha mình, cất lên thanh âm non nớt lẫn trong hờn giận “A Cẩm mệt…”Gương mặt nghiêm nghị của Diệp tướng nháy mắt sụp đổ, ông dịu dàng vỗ lưng con trai nhỏ dỗ dành “A Cẩm ngoan, ráng thêm chút nữa, dùng bữa xong chúng ta hồi phủ rồi ngủ tiếp.”Diệp Trọng Cẩm hàm hồ đáp một tiếng rồi nhoài người úp sấp lên vai phụ thân đầu Diệp tiểu công tử rúc trong lòng thừa tướng đại nhân nên không ai thấy rõ diện mạo, chỉ cảm thấy thanh âm mềm mại ấy như cái vuốt mèo gãi cho lòng người ngứa ngáy, đến khi thật sự trông thấy nét mặt mịt mờ ngây thơ ấy, xung quanh như ngẩn ra, khuôn mặt như ngọc tuyết, đôi mắt đen láy to tròn ngập trong hơi nước chớp rồi lại chớp, thật khiến cho người ta tim gan nhộn vài đồng liêu chộp lấy cơ hội chạy qua nịnh nọt “Ôi chao Diệp tướng, lệnh công tử thật đáng yêu, thật chọc người yêu thích.”Diệp Nham Bách xua tay, khách khí đáp “Quá lời rồi, quá lời rồi.” Trong lòng lại bực bội, cục cưng nhà ta, các người yêu thích làm người không biết điểm dừng vói tay muốn xoa mặt Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm không thích bị người khác động chạm, liên tục ngọ nguậy tránh né, người nọ không những không hiểu lễ nghĩa, ngay cả đầu óc cũng không có, còn khen lấy khen để “Tiểu công tử lanh lợi quá chừng.”Diệp Nham Bách giận tái mặt, nhưng ở đây là hoàng cung, trước mặt đều là đồng liêu trong triều, nói sao cũng không tiện bạo phát, ông bất đắc dĩ thả con trai nhỏ xuống, nhỏ giọng dặn dò “A Cẩm theo ca ca ra ngoài chơi đi, không được đi quá xa đâu đấy, kẻo phụ thân không tìm được các con.”Diệp Trọng Cẩm cũng mất sạch kiên nhẫn, những người kia ỷ vào tuổi tác muốn động tay động chân với y, ở lại chỉ tổ chuốc bực vào mình, y ngoan ngoãn gật đầu với phụ thân rồi theo Diệp Trọng Huy rời khỏi nội trí Vạn Thịnh điện khá đặc thù, nằm ngay trên con đường đi từ Càn Chính Cung đến hậu cung, hơn nữa chỉ cách nhau bởi một ngự hoa viên. Diệp Trọng Cẩm nhớ đời trước mỗi dịp đến Trung Thu, mặt sông kéo qua ngự hoa viên sẽ trải đầy hoa đăng thắp sáng, nom cứ như hồng liên đua nhau nở rộ trên mặt nước, lấp lánh dưới trăng, đẹp không tả hai đời y được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, muốn gì làm đó, nhớ đến cảnh đẹp tuyệt mỹ trong ký ức, y kiềm lòng chẳng đặng kéo ống tay áo Diệp Trọng Huy “Qua bên kia xem.” vừa nói vừa giơ cánh tay tròn vo chỉ tới ngự hoa Trọng Huy hơi cố kỵ lời dặn của phụ thân, lắc đầu “Không thể đi quá xa, phụ thân không tìm được.”“Phụ thân đang bận, không rảnh để ý đến chúng ta đâu.” Nói xong, lại mềm mại gọi “Ca ca…”A Cẩm đã mở miệng gọi hai chữ “Ca ca”, vậy thì còn do dự gì nữa?Diệp Trong Huy nắm bàn tay nhỏ của đệ đệ cùng đi về phía ngự hoa viên.===========Hết chương 14.
[email protected]Biên tập Ginny“Tang—“ nhạc khúc đang tấu bị một tạp âm chói tai phá vỡ, là thanh âm dây đàn công hốt hoảng quỳ rạp xuống nền đất khúm núm thỉnh Trọng Cẩm lúc này đã tìm về thần trí, nhấc hai cẳng chân ngắn lui dần vào lòng Diệp Nham Bách, rụt rè gọi “Phụ thân.”Đứa bé như được làm từ sứ khoác trên mình cẩm y nguyệt sắc thêuvân vănnhư ý [1], khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen như hạt bồ đào ngập trong kinh hoảng, cả người luống cuống không biết phải làm sao, khiến ai trông thấy cũng sinh lòng yêu thương luyến tiếc, càng đừng nói đến Diệp tướng nổi tiếng yêu con như Nham Bách nhìn dáng vẻ hoảng sợ của con trai nhỏ mà ruột gan tan nát, vội ôm bảo bối của mình vào lòng, thủ thỉ trấn an “Ngoan, cục cưng đừng sợ, có phụ thân ở đây rồi.”Nói xong lại cúi đầu trước thiếu niên ngồi trên ghế chính “Điện hạ, khuyển tử từ nhỏ đã yếu, luôn dưỡng bệnh ở hậu viện, chưa từng gặp gỡ quý nhân, nhất thời hoảng sợ quên mất lễ nghĩa, thỉnh xin điện hạ thứ tội.”Cố Sâm quét mắt nhìn đứa bé đang rúc vào lòng Diệp Nham Bách, gương mặt như ngọc tuyết, hàng mi đen dày thỉnh thoảng chớp nhẹ như cánh quạt mỏng phớt qua, hai phiến môi anh đào hồng nhuận hơi vểnh lên như muốn gãi vào tim người, Diệp Nham Bách cưng chiều đứa bé này như vậy cũng không lạnh nhạt nói “Không sao.”Không đợi Diệp Nham Bách thở phào nhẹ nhõm, lại nói “Từ lâu đã nghe nhị công tử luôn dưỡng bệnh ở khuê phòng, muốn gặp không dễ, nào, lại đây, để cô nhìn thử.” Nham Bách như bị ai bóp chặt, khô khốc nhân hóa ra kim quý như vậy, nhỏ dỗ dành “A Cẩm, vị này là thái tử điện hạ, là người tốt, sẽ không làm trở nên cực kỳ phức tạp. Mà tình huống trước mắt lại không cho phép y cự tuyệt, buộc lòng phải lê cặp giò ngắn của mình bước lên trước tuổi mang dáng vẻ vẻ rất hứng thú với y, chính xác mà nói hắn không khác gì một đứa trẻ được cung phụng nuông chiều bỗng một hôm bắt gặp nhìn, mà hoàng cung thì không thiếu nhất Sâm, vừa khéo lại trúng ngay ca y trực, rồi lại khéo sao đúng lúc thay người nọ đỡ một kiếm, y phục nội thị xanh đen nhuộm đỏ máu tươi, nặng hay nhẹ, sâu hay nông, đám nô tài bọn họ tuyệt không có đường để sống, đó là câu cửa miệng mà tổng quản đại nhân ngày chết toàn thây, trong đầu y vẫn thái tử, quả là một cuộc mua bán có lời. Tống Ly nghe thế chỉ cười, y nghĩ, nếu một kiếm ấy không đâm lệch, chẳng bằng nghe khúc phẩm trà, thưởng nguyệt ngắm mai, thanh thản tự tại, đời này một loại người, đã không thể lên, hai mắt lấp lánh lưu quang, rồi lại vội vã cúi đầu, thanh nhìn chung không khác gì so với dùng chút thủ đoạn để người nọ chán ghét mình không, cổ tay đã bị nắm lấy rồi bị người ta dùng sức nhấc lên, thoắt cái đã Bách đang quỳ thỉnh tội bên dưới cũng trợn mắt há mồm, thái tử cùng lắm chỉ là một người nọ nước miếng, giả vờ nhìn gương mặt đơn thuần ấy, lại ước chừng cân nặng một hồi, cảm thấy bé con này dường như môi đã bị Cố Sâm dùng mắt ngăn lại. Diệp Trọng Cẩm mấp máy môi, lại hỏi “Đã biết trang đáp “A Cẩm biết được tên mình, Diệp trọng thụ diệp lá cây, Trọng trong Trùng cũng câu lên “Nhóc con, ngươi có biết ngươi suýt Cố Sâm cũng co giật thái dương, thái tử hôm nay rất không bình thường, trò chuyện với một đứa trẻ phi thì tranh nhau lấy lòng tam hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, còn cả gan to nhỏ đoán rằng ngôi vị thái tử của hắn tràn ngập nguy cơ. Cố Sâm ở trước mặt người khác rất lạnh lùng, lúc nào trẻ chưa biết sự đời, mở to hai mắt, chặp, Cố Sâm không giải thích, đáp một câu Đáy lòng Diệp Trọng Cẩm xẹt qua cảm giác dị thường, quay nhìn Diệp Nham Bách một cái rồi nắm ống tay áo Cố Sâm, “Phụ thân sẽ mệt.”Cố Sâm xoa mớ tóc quăn trên đầu y, lúc này mới dịu giọng hạ lệnh “Thái phó đứng lên đi.”Không phải là Diệp đại nhân mà là thái phó, nghĩa là tội khi quân xem như cho qua. Diệp Nham Bách vội vàng tạ ơn rồi đứng dậy, hai mắt trông mong nhìn con trai nhỏ của mình.“Điện hạ, khuyển từ nhìn qua thì bé nhưng tính ra cũng không nhẹ, điện hạ chớ để mình mệt mỏi.”Diệp Nham Bách gian nan lựa lời khuyên nhủ, lại nghe thái tử điện hạ phân phó cho thị vệ bên cạnh “Điểm tâm mang theo từ trong cung đều đưa tới viện của tiểu công tử cả đi.”Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt của nhóc con trong lòng “Phù dung quế hoa cao, tùng tử bách hợp tô, gia hương nhu mễ, còn có… tảo nê tô bính [2]… A Cẩm nhìn xem thích ăn gì, cô hôm khác lại cho người mang tới.”Diệp Trọng Cẩm chưa kịp nhỏ dãi thì trong lòng đã rơi “bộp” một phát, mấy món điểm tâm Cố Sâm vừa nói kia… không phải đều là những món đời trước mình thích cả sao?===========Hết chương 12[1] Như ý vân văn Hoa văn hình đám mây, thời xưa Trung Quốc xem đây là đồ họa mang ngụ ý cát tường, tượng trưng cho thăng chức và như ý. Kim Ngọc Kỳ NgoạiTóm tắt Chương 12 Trốn Không Thoát Kim Ngọc Kỳ Ngoại
《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 1 Cửu Thiên Tuế. Biên tập Ginny. Bên ngoài cửa số tuyết rơi trắng xóa, mặt đất cứ như được trải lên một lớp thảm bông màu trắng thật dày, lạnh đến nỗi máu toàn thân cũng muốn đông lại, hai tay Tống Ly không khi nào rời khỏi ấm giữ nhiệt cũng không chịu được mà hắt hơi một cái. Y dở nhất là chịu lạnh, nếu biết trời sẽ đổ tuyết, đánh chết y cũng không xuất cung đến đây xem náo nhiệt làm gì. Trước mắt Tống Ly là một mặt giấy Tuyên Thành trắng tinh đã khô nét mực. Bên trên đề một câu — Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát mục rữa. Viết rất hào hùng xác đáng, đong đầy chính khí, ngạo cốt bừng bừng, mang máng còn có thể nhìn ra ẩn ý mỉa mai chế giễu bên trong. Nghe nói là do đệ nhất tài tử kinh thành Liễu Nghị đích thân hạ bút, được treo ở Vọng Nguyệt Lâu khách khứa nối liền không dứt, chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đưa vô số văn nhân nhã sĩ đến chiêm ngưỡng để tìm vui. Tuy không ghi rõ tên họ, nhưng ai mà không biết câu này đang mắng chửi người nào. Tống Ly kéo lại áo choàng hồ cừu trên vai, tư thái vô cùng kiêu ngạo, y cợt nhã câu lên khóe môi, thầm nghĩ, các người ghét ta đến vậy nhưng đến cùng cũng phải thừa nhận ta bên ngoài kim ngọc, trời sinh đã có một túi da đẹp hơn người. “Thiên Tuế đại nhân, đã đến giờ hồi cung, bệ hạ còn đang đợi.” Tống Ly nhìn tùy tùng, gật đầu, chân bước ra tới cửa rồi vẫn ngoái đầu nhìn bức phúc tự thêm lần nữa, tán thưởng một câu “Chữ viết không tệ, khoa khảo năm sau nếu do Diệp đại nhân làm chủ khảo, nói không chừng có thể lọt vào mắt ngài ấy.” Tùy tùng nghe vậy vội vã cúi đầu, vờ như cái gì cũng không nghe thấy. Diệp đại nhân này chính là con trai độc nhất của đương triều thừa tướng – Diệp Trọng Huy, tuổi còn trẻ đã giữ chức Nội Các học sĩ, tiền đồ vốn sẽ vô cùng rộng mở, nhưng ngặt nỗi tư tưởng lại chẳng khai thông, lúc nào cũng muốn đối nghịch với Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều dã, đây có khác chi đang tự mình tìm đường chết cho mình? Tống Ly cười cười một tiếng, y biết người trẻ tuổi này đang lo lắng điều gì, những tấu chương buộc tội mình đang nằm trong ngự thư phòng có một nửa do Diệp Trọng Huy dâng, lăn qua lộn lại không ngoài những lời như Hoạn quan không được can dự vào chính sự. Nói thì hay lắm, ai có thể ngờ Hoàn Nguyên đế anh minh thần võ trong mắt thế nhân là vậy, nhưng thứ ngài không thích nhất lại là ngồi trước án thư xử lý chính vụ, phải đợi người dỗ mãi mới bằng lòng liếc qua một hồi. Nếu muốn tính cho ra lẽ thì phải tính từ khi người nọ còn làm thái tử, tấu chương mà tiên hoàng cho người mang đến hơn phân nửa đều nằm trong tay y, tham gia chính sự mười mấy năm trời, ngày nay mới vừa treo lên một chức quan chính đáng một chút, vậy mà những người này cứ làm như trời sắp sập tới nơi, một mực khẳng định giang sơn xã tắc sẽ có ngày bị hủy trong tay tên nịnh thần Tống Ly y, nghe sao mà buồn cười quá đỗi. Dù y và Diệp Trọng Huy đối nghịch nhau gay gắt như vậy, nhưng không phải muốn giết thì có thể giết. Thế gian này, có thể quyết định sinh tử của con người chỉ có Diêm La Vương, nào đến phiên người lương thiện như y định đoạt. Tống Ly cúi đầu ngáp một cái, hai gò má trắng nõn vì lạnh mà ửng hồng, càng đẹp động lòng người, y giao ấm giữ nhiệt cho người hầu, một chân vừa giẫm lên ghế nhỏ, chân còn lại chưa kịp bước lên xe ngựa thì tuấn mã thình lình rống lên một tiếng rồi cong chân phóng như bay, Tống Ly suýt chút té ngửa, may được người phía sau kịp thời đỡ được, nếu không chắc đã oanh liệt tiếp xúc với mặt đất vừa cứng vừa lạnh mất rồi. Lấy lại bình tĩnh, Tống Ly trầm giọng “Còn không mau đuổi theo.” Lời vừa dứt, xung quanh thoắt cái xuất hiện mấy hắc y nhân tung người đuổi theo tuấn mã nổi điên vừa bỏ chạy. Tống Ly nhìn theo bóng lưng bọn họ, lòng bỗng dâng lên cảm giác có gì đó không ổn, lần xuất cung này y không tính ở lâu nên không mang theo nhiều người, nhưng ngựa là ngàn chọn vạn tuyển, không thể nào dễ dàng chấn kinh như vậy. Y còn đang suy ngẫm, lưỡi dao lóe lên ánh bạc đã chuẩn xác cắm ngay vào ngực. Tuyết trắng phủ trên mặt đất vội vã hóa hồng, gió lạnh thấu xương. Tống Ly nhìn người trước mắt, tên tùy tùng xưa nay vẫn luôn nhát gan đang trừng mắt nhìn y, nói với y rằng “Cửu Thiên Tuế, ngài ngủ yên đi thôi, ai ai cũng trông mong ngài chết, ngài hà tất ở lại nhân gian họa loạn triều cương, nguy hại xã tắc.” Hai tai Tống Ly ong ong, lưỡi dao đâm rất chuẩn, trúng ngay chỗ hiểm, chưa kịp cảm nhận đau đớn thì ý thức đã mất dần. Vậy mà, cũng trong khoảnh khắc ấy, trong đầu không hiểu vì sao lại hiện lên một đoạn hồi ức phủi bụi thuở nào, người nọ ôm y cùng ngồi trên long ỷ, y thuận tay chọt chọt quốc tỷ trên bàn, lầu bầu oán giận “Ta không thích danh xưng này.” “Vì sao?” “Từ cổ chí kim, phàm những ai xưng là Cửu Thiên Tuế đều không có kết cục tốt. Ngài nghĩ xem, ngài là vạn tuế, con cái của ngài là thiên tuế, kẻ phàm trần như ta làm sao có thể sống lâu như họ được.” Người nọ nghe vậy bật cười “Trẫm đời này không con không cái, cho nên A Ly phải sống lâu thêm một chút, trẫm mới không phải tịch mịch cô đơn.” Trước khi chết, Tống Ly nghĩ, đúng là không nên gọi y bằng cái danh Cửu Thiên Tuế đoản mệnh kia. =========== Hết chương 1.
Đam MỹCổ Đại Nguồn 6,850 Hoàn Thành 081509 20/09/2021 Đánh giá 10/10 từ 6 lượt Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại của tác giả Tịch Tịch Lý. Đời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa mục nát”, Tống Ly chỉ cười tủm tỉm đáp rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của ngờ Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của đương triều thừa tướng. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết…Nếu yêu thích Tịch Tịch Lý, bạn có thể đọc thêm Làm Giai Cong Trong Truyện Bg hoặc Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 33 Bất Kể Thế Nào Biên tập Ginny. Dùng xong ngọ thiện, Diệp Nham Bách nán lại trò chuyện thêm một lúc rồi bái biệt hai cụ An gia, đưa vợ con hồi phủ. An lão thái thái trông mong cháu ngoại ngần ấy năm, đến tận hôm nay mới được gặp, chưa được nửa ngày bọn nhỏ lại phải trở về, lòng bà làm sao nỡ, cứ ôm Diệp Trọng Cẩm không chịu buông tay, vành mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào “Bà lão này không biết còn được mấy ngày, cái lão tổ phụ bên kia của A Cẩm thật đúng là một kẻ ngang ngược không chịu nói lý, sau hôm nay không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại cháu của bà, không chừng đây là lần cuối bà cháu ta sum vầy, để lão thân nhìn cháu thêm chút nữa, mai này dẫu có nhắm mắt cũng thấy an lòng.” An Khởi Dung nghe mẫu thân thổn thức cũng bùi ngùi không nỡ, ngoài mặt vẫn an ủi bà “Mẫu thân, thân thể mẫu thân vẫn còn khỏe lắm, huống chi cha chồng con xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đồng ý rồi thì sẽ không có chuyện đổi ý, con gái xin mẹ an lòng, cố gắng dưỡng bệnh cho mau khỏe, đợi thêm ít ngày nữa, con gái lại dẫn A Cẩm và Huy nhi về thăm người.” “Đúng đấy mẫu thân, người phải mau khỏe lại, kinh thành có lớn cỡ nào thì cũng chỉ chừng ấy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy thôi mà, ngày dài tháng rộng, sợ gì không thể gặp nhau.” An Thành Lỗi cũng lựa lời khuyên nhủ, hai người con dâu cũng an ủi vài câu. Mấy đạo lý này lão thái thái sống gần hết đời người đương nhiên hiểu rõ hơn bọn họ, chẳng qua lòng vẫn không cam, rõ ràng là cháu ngoại ruột thịt của bà, từ lúc chúng ra sinh đến tận bây giờ bao nhiêu năm rồi chứ, vậy mà đến nay mới có thể gặp mặt cháu mình, lẽ nào không thể để chúng ở lại thêm vài ngày được ư? An Thế Hải từ đầu chí cuối chỉ lẳng lặng uống trà, chẳng quản bạn già mình hồ đồ trước mặt con cháu, cháu ngoại mình bị nhà họ Diệp giấu nhiều năm như vậy, chính ông còn giận nữa là, huống chi ông cũng thật lòng mong con gái và cháu mình ở lại thêm ít hôm cho thỏa nhớ mong, con rể muốn về thì cứ về một mình đi, có ai cản đâu nào. Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, sao có thể không nhìn ra tâm tư mấy người này được, tám phần mười là bị Diệp lão gia tử ức hiếp quá lâu, giờ chộp được cơ hội nên trả đũa cho bỏ tức. Mấy cụ này, người này so với người kia càng không hiểu chuyện. Y kéo ống tay áo An lão thái thái, ngọt ngào nói “Bà ngoại bệnh, A Cẩm cũng bệnh, hay chúng ta thi xem ai mau khỏe hơn, người thua phải học tiếng chó con sủa, bà ngoại thấy có được không?” Diệp Trọng Cẩm vừa dứt lời, đám trưởng bối trong phòng vừa buồn cười vừa yêu thương không chịu được, An Khởi Dung xoa đầu con trai, dịu dàng nói “A Cẩm, sao lại nói vậy với ngoại tổ mẫu, chẳng may ngoại tổ mẫu thua con, lẽ nào con nhất quyết bắt ngoại tổ mẫu chịu phạt sao?” Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, như có điều phiền não lắm, ngẫm nghĩ một hồi rồi lầm bầm “Thì A Cẩm nhường ngoại tổ mẫu là được mà.” Lão thái thái nghe vậy càng đau lòng cháu nhỏ, thằng bé này từ nhỏ đã ngâm mình trong ấm thuốc, chịu không biết bao nhiêu đau khổ đắng cay, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, còn lão già sống gần hết đời người như bà lại nổi tính trẻ con trước mặt cháu nó, quá là không nên. Nghĩ vậy, mặt mày lão thái thái dần dãn ra, cười nói “Bà không muốn A Cẩm nhường bà, bà chỉ cần A Cẩm của bà có thể mau chóng khỏe lên, bảo bà học tiếng chó sủa bà cũng thấy đáng.” Diệp Trọng Cẩm ghé sát vào tai lão thái thái nhỏ giọng nói gì đó, còn giảo hoạt nháy mắt mấy cái, dáng vẻ y vốn đã nho nhỏ đáng yêu, lúc này lại lộ ra nét tinh ranh dồi dào sức sống, đôi mắt đen láy như hai hạt minh châu ngâm giữa sương mai, lão thái thái giống như được lây dính sức sống từ đứa bé nhỏ xinh ấy, cười tít cả mắt “Được được được, bà nghe theo A Cẩm hết.” Hai bà cháu cùng giơ ngón út ngoắc tay hứa hẹn. . Trên đường từ An gia trở về, Diệp Trọng Cẩm vùi vào lòng cha mình ngủ gà ngủ gật. Diệp Trọng Huy chống cằm nhìn gương mặt say ngủ của y, An Thị hiếu kỳ hỏi “Khi nãy không biết A Cẩm và mẫu thân nói gì mà mẫu thân vui như vậy, trước đó còn mặt ủ mày chau, luyến tiếc không chịu thả người cơ đấy.” Diệp Trọng Huy đáp “Ngoại tổ mẫu chịu cười không phải vì A Cẩm nói gì đâu, mà vì sự săn sóc của A Cẩm đó mẫu thân.” “Huy Nhi biết A Cẩm nói gì sao?” Diệp Nham Bách xoa gương mặt nhỏ của con trai, nói “Có gì khó đoán đâu, nhóc này đề nghị nếu nhạc mẫu đại nhân thua phải học tiếng chó sủa thì chỉ cho một mình nó nghe thôi, A Cẩm nhà chúng ta thông minh nhất, sao có thể khiến cho lão nhân gia khó chịu được.” Diệp Trọng Huy gật đầu “Đúng ạ.” An Thị trầm mặc không lên tiếng, quý nữ trong kinh ai cũng ước ao có thể tìm được một mối hôn nhân tốt như nàng, nào biết những khó xử mà nàng phải chịu, phu quân là tài tử, phụ thân của phu quân là đại nho đương đại, huynh đệ tỷ muội của phu quân ai cũng là danh sĩ nổi danh tài hoa hơn người, ngay cả con trai nàng sinh ra cũng thông minh vượt trội, thường nói phận làm vợ phải giúp chồng dạy con, nhưng nàng có thể dạy được ai đây? Cũng may Diệp Trọng Cẩm không bao lâu thì tỉnh, chút tâm tình mất mát của An Thị chỉ kéo dài đến một khắc trước khi con trai nhỏ mở mắt, nàng hôm nay vạn sự đã như nguyện, chút suy nghĩ ấy cũng chỉ lướt qua đầu trong chốc lát rồi thôi. Nàng ôm con trai nhỏ từ ngực phu quân nhấc vào lòng mình, dịu dàng hỏi “A Cẩm tỉnh rồi, có lạnh không?” Diệp Trọng Cẩm xoa hai mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, thanh âm hơi khàn, non nớt đáp “Không lạnh, vẫn chưa về đến nhà ạ?” Diệp Trọng Huy xốc rèm che cửa sổ lên một khe thật nhỏ rồi nhanh chóng khép lại, “Qua hết con đường này là về tới nhà rồi, ca ca thấy A Cẩm không phải lạnh đâu, đói lắm rồi phải không?” Diệp Trọng Cẩm ngước mắt liếc hắn một cái, không phủ nhận, hôm nay ở An phủ y bị hai huynh muội nhà đó nhìn chằm chặp, xấu hổ chết đi được, cho nên chỉ ăn lưng chừng bụng chứ đã no đâu. Diệp Trọng Huy trêu mãi không tha “Ca ca quên mất, lượng cơm của A Cẩm rất nhỏ, ăn không hết hai bát cơm tẻ, hồi phủ ca ca sẽ báo lại với An ma ma, để An ma ma sau này giảm bớt phần ăn cho A Cẩm, không thôi A Cẩm ăn không hết, lãng phí lương thực thì không nên.” An Thị lúc trưa ngồi bên bàn nữ quyến dùng bữa nên không hiểu hai huynh đệ chúng nó nói gì, Diệp Nham Bách thì biết rõ, hôm nay nhóc này nói lượng cơm mình ăn rất nhỏ, sau đó đúng là ăn rất ít, giờ nghe chúng nhắc lại ông vẫn ngơ ngác một lúc mới nhớ ra, liếc Diệp Trọng Huy một cái “Bảo An ma ma chuẩn bị đồ ăn ít hơn, vậy chứ đồ ăn người ca ca này đưa tới còn ít lắm chắc?” Diệp Trọng Huy lập tức nghẹn lời. . Vừa về tướng phủ, hạ nhân vội vã truyền lời, báo rằng thân thể lão thái gia không ổn, cả đám người nào còn nhớ nổi cái gì, lật đật kéo nhau đến Khang Thọ Viện. Diệp Trọng Cẩm thật sự rất sợ, khoảng thời gian này ở đời trước Diệp lão gia tử luôn triền miên trên giường bệnh, mấy hôm trước thấy thân thể ông còn khỏe, y còn ngỡ rằng trời đất xui khiến sửa lại mệnh của ông, lúc này mới giật mình nhận ra, y nghĩ quá đơn giản rồi. Trong phòng lão gia tử bày một đôi sơn lô kim hạc đang tung cánh, hơi nóng hòa cùng mùi huân hương thảo mộc thanh nhã rất dễ chịu, thật khó liên tưởng với lão nhân sắp gần đất xa trời bên trong. Diệp Nham Bách vọt đến trước giường bệnh phụ thân, khẩn thiết gọi “Phụ thân, người sao rồi, sáng nay trước khi đi còn thấy người rất tốt mà, là hạ nhân nào không có mắt chọc giận phụ thân?” Diệp lão thái gia nhíu mày, hơi thở suy yếu, thều thào mắng “Cái thằng bất hiếu này, nếu lão phu có gặp bất trắc gì thì đều do ngươi chọc cho tức chết cả thôi.” Mắng xong, tầm mắt dời đến phía sau lưng Diệp Nham Bách, giọng càng suy yếu “A Cẩm và Huy nhi về rồi đấy à?.” Hai đứa trẻ vội vàng tiến lên, Diệp Trọng Cẩm úp sấp bên mép giường, nức nở gọi “Ông ơi…” “A Cẩm hôm nay về thăm nhà ngoại có vui không?” Diệp Trọng Cẩm vô thức gật đầu, rồi chợt nhớ lão gia tử luôn không thích An gia, lại vội vã lắc đầu “Nhà ngoại tổ tuy tốt nhưng không bì được với nhà mình. Hơn nữa bên ngoại tổ không có ông nội, A Cẩm không thích, A Cẩm thích ông nội nhất, ông nội đừng bệnh nữa có được không?” Nghe giọng non nớt ân cần của cháu cưng, lòng lão gia tử như được xoa dịu, suýt chút gật đầu với cháu mình, may mà lý trí vẫn còn. Ông ho khan hai tiếng “Ông cũng lớn tuổi rồi, không còn dùng được nữa, cũng không biết còn có thể bồi A Cẩm của ông được bao lâu…” Diệp Nham Bách chen vào “Phụ thân đừng nói những lời không may như thế, đại phu sắp đến rồi, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, bình bình an an nhìn A Cẩm và Huy nhi lấy vợ sinh con mà.” Lão gia tử liếc con mình một cái “Cái thằng bất hiếu như mi bớt chọc giận lão phu chút ít, cái thân già của lão phu còn có thể gắng gượng thêm được vài năm.” Vì vậy Diệp tướng không dám nói thêm một câu nào nữa, lão gia tử nhìn sang Diệp Trọng Huy, hỏi “Huy nhi cảm thấy nhà ngoại tổ thế nào?” Diệp Trọng Huy nghiêm túc đáp “Nhà ngoại tổ từng là nguyên lão hai triều, dinh trạch hiển nhiên cực kỳ phong phạm, đình đài thủy tạ, từ thủ công chạm trỗ đến tranh treo hội họa, luận về phong quang cảnh trí, so với tướng phủ chỉ hơn không kém. Có điều… Tôn nhi càng yêu thích bút mặc thư hương, không có hứng thú phẩm giám cảnh sắc.” Lão gia tử gật đầu, ho khù khụ, định nói vài câu ngôn luận, lại nghe trưởng tôn mình bình thản tiếp lời “Cho nên ông nội cứ yên tâm, không cần giả bệnh dọa chúng con đâu.” Lão gia tử vốn định giả vờ ho thêm vài tiếng, nghe cháu trai nói xong thì ho thật một tràng. Diệp Trọng Cẩm quay đầu lườm Diệp Trọng Huy, kỳ thực vừa vào cửa y đã phát hiện rồi, lão gia tử giả bệnh rất giống, chỉ tiếc ánh mắt không lừa được người, mấy hôm trước ông trải qua một trận bệnh nặng, đáy mắt xám xịt uể oải, lần này tuy sắc mặt trắng bệnh, nhưng ánh mắt lại rất có thần, nào có dáng dấp của người bệnh nặng. Y không vạch trần, sợ chọc lão nhân gia tức đến ngã bệnh thật thì nguy to, ai ngờ huynh trưởng mình ngốc như vậy, trực tiếp huỵch toẹt ra trước bao nhiêu con mắt, chẳng phải là càng chọc cho lão gia tử không vui ư? Lão gia tử ho cả buổi trời, Diệp Nham Bách ngồi bên không dám lên tiếng, phỏng chừng cũng phát hiện từ khuya nên mới nín thinh không hó hé nửa chữ. Trong phòng rơi vào thinh lặng, tới tận khi An Thị cẩn thận mang thuốc vừa sắc bước vào, nàng dâu chưa rõ thực hư, giọng đầy lo lắng “Phụ thân, đây là thuốc đợt trước còn lại, lỡ phát bệnh có thể dùng đỡ, con dâu hầu hạ phụ thân dùng thuốc.” Mãi một lúc lâu lão gia tử mới lên tiếng bảo được, Diệp Nham Bách lập tức bưng thuốc rồi đỡ lão gia tử ngồi dậy, Diệp Trọng Cẩm thấy mọi chuyện đã xong vội kéo ca ca mình ra ngoài. Ra khỏi cửa, Diệp Trọng Cẩm bắt đầu cằn nhằn “Ca ca ngốc vừa thôi, cho dù ông nội không có bệnh thì cũng bị huynh chọc cho tức chết.” “Huynh biết, nhưng nếu cứ hùa theo ông nội thì sau này mỗi lần chúng ta về nhà ngoại một lần là ông nội lại bệnh một trận, phụ thân và mẫu thân không phải càng khó xử sao?” Diệp Trọng Cẩm biết lời Diệp Trọng Huy nói không sai, nhưng y định về sau từ từ tìm cơ hội thích hợp nói riêng với Diệp lão gia tử, nào như tên ngốc này vạch trần ông trước bao người, lão gia tử xưa nay là người sĩ diện, lần này ở trước mặt con cháu lại không thể xuống đài e là lòng lại nặng thêm uất ức. Nghĩ vậy, y bật cười “Ca ca nghĩ lại xem, tính tình của ông nội thế nào chứ, sau này ca ca cứ thong thả mà hứng đủ.” Diệp Trọng Huy không thấy có vấn đề gì, hắn không quen nhìn ông bà mình hết người này tới người khác cứ lấy bệnh tật ra đánh cược, âm mưu đoạt mất A Cẩm, nếu có bản lĩnh thì sao không so xem ai tốt với A Cẩm hơn đi, chỉ biết giả bệnh tranh thủ tình thương của A Cẩm, không thú vị chút nào. . Chớp mắt đã gần Nguyên Tiêu, trời vẫn chưa sáng khắp nơi đã vang lên tiếng pháo đùng đoàng. Diệp Trọng Cẩm ngủ không được, ngồi đờ ra trên giường, hai mắt đen láy ngập nước, mấy sợi tóc quăn trên trán cũng chán nản rủ xuống. An ma ma cầm một kiện xiêm y hai lớp màu lam bằng gấm Vân Nam thay cho y, đau lòng không thôi “Tiểu chủ tử cố qua vài hôm nữa, hết lễ tết năm mới là có thể ngủ ngon rồi.” Diệp Trọng Cẩm uể oải ừm một tiếng. Hạ Hà tháo búi tóc nhỏ trên đầu Diệp Trọng Cẩm, cầm lược gỗ hồng sam cẩn thận chải tóc cho y, thuận miệng nói “Nhắc đến mấy sự kiện mới nhớ, tiểu chủ tử vẫn còn một con bạch lộc đang nuôi ở hậu viện đấy nhé, là món quà mà thái tử nhờ Thành vương mang đến dạo trước ấy.” “Bạch lộc đó làm sao?” Hạ hà đáp “Đêm qua người nuôi nó bảo, hình như nó rơi lệ.” Diệp Trọng Cẩm cả kinh, y trước đây không tin thần Phật, nhưng từ sau khi bản thân trải qua chuyện hoàn sinh thì tin hay không không còn là chuyện mà y có thể đắn đo nữa rồi. An ma ma nghe thế cũng lấy làm lạ lẫm “Nghe nói bạch lộc là vật có linh tính, lẽ nào sắp đến đoàn viên, nó cũng nhớ thân nhân chăng?” Im lặng một hồi, Diệp Trọng Cẩm nói “Ma ma, A Cẩm đi xem thử.” An ma ma nhanh chóng mang hài giúp y, khoác thêm lên người bé con một cái áo choàng da thỏ, lúc này mới an tâm dẫn tiểu chủ tử ra hậu viện. Con bạch lộc đó Diệp Trọng Cẩm đã thấy rồi, rất đẹp, tứ chi thon dài, tư thái ưu nhã, ngay cả mắt cũng mang màu lưu ly hiếm có, chẳng qua con vật này là do Cố Sâm tặng, một đứa con trai như y nuôi ở hậu viện khó tránh khỏi mấy lời đồn đãi không hay, chỉ còn cách giao cho người khác nuôi giùm. Mới mấy tháng không thấy, linh vật này gầy đi rất nhiều. Bạch lộc được nuôi trong một cái lán đặc biệt chuẩn bị riêng cho nó, mặc cho tiết trời lạnh căm của tháng chạp trong lán vẫn ấm áp không khác gì mùa xuân. Thức ăn nước uống ngày thường cũng do người có chuyên môn quản lý, mà giờ bạch lộc đang suy yếu rúc trong góc phòng, giống như đã không còn thiết tha sự sống. Diệp Trọng Cẩm ngồi xổm xuống vỗ về lớp lông ủ rũ của nó, lẩm bẩm “Có phải mi nhớ nhà không?” Bạch lộc bỗng mở mắt, nhìn y một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt. Hạ Hà đứng cạnh nói “Bạch lộc này ngày thường được chăm sóc còn cẩn thận hơn con người, nếu về lại núi rừng hoang dã, làm gì tìm được chỗ nào tốt hơn tướng phủ chúng ta, đã vậy còn phải tự mình tìm ăn tìm uống, nếu không may gặp phải sài lang thì nhất định sẽ mất mạng, sao cứ không phân tốt xấu như thế.” Diệp Trọng Cẩm lại nghĩ có thể là nó không phân tốt xấu đi, nhưng thế nào là tốt, thế nào là xấu? Không biết từ lúc nào, bên ngoài lán xuất hiện một thiếu niên cẩm bào huyền sắc, trầm mặc dõi theo biến động bên trong, đứa bé trông như món đồ sứ quý báu nhất thiên hạ đang ngồi xổm trước mặt một con vật, dùng bàn tay nhỏ vỗ về an ủi con thú ấy, cảnh tượng như vậy chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy nhói lòng. Nhóc con này bất kể thời khắc nào cũng có thể tác động tâm tư của hắn như vậy đấy. =========== Hết chương 33.
kim ngọc kỳ ngoại